Thứ Tư, 23 tháng 1, 2008

Điều bạn dành cho tuj !!!


Bạn đã nghe câu "Ghét của nào trời trao của đó chưa?" Lúc trước tôi không hiểu rõ lắm về câu nói này.

Cho đến khi cuộc sống trao tặng tôi một người bạn, mà tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào ưa nổi nó.
Từ lúc học cấp 2, nó là một cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều và che chở hết mình. Tôi là một con nhóc luôn phải tự lập mọi chuyện, tôi tự đi học, tự nấu cơm, tự dọn dẹp, thường xuyên ở nhà một mình.
Tôi không thích nó vì nó quá điệu đàng và hay làm dáng, nó cũng không ưa tôi vì tôi là con gái mà lại lóc chóc như con trai, không gọn gàng và ăn mặc thì luộm thuộm. Suốt mấy năm học cấp 2, tuy cùng lớp, cùng chơi chung một nhóm nhưng tôi và nó nói chuyện với nhau chưa đến mười câu.
***
Lên cấp 3, bạn bè nói gia đình nó bị phá sản, từ một cô tiểu thư nhà giàu luôn dư dả tiền bạc, nó bị rơi xuống cuộc sống bình dân như chúng tôi. Rồi nó bắt đầu học cách quý trọng đồng tiền, học cách ăn nói thật tự nhiên, cách sống biết nghĩ đến người khác hơn. Cũng từ đó, khoảng cách giữa tôi và nó cũng gần hơn xưa.
***

Học hết năm lớp 10, tôi và nó bị bạn bè trong nhóm hối thúc chuyển trường về học chung. Thật trùng hợp, sau khi chuyển trường, hai đứa tôi được xếp vào cùng một lớp. Và vì là "lính mới", chưa quen biết ai, nên tôi và nó chỉ biết ngồi kế nhau, nói chuyện với nhau nghe.
Lúc đầu, tôi nghĩ không biết nói chuyện gì khi ngồi kế một đứa bạn, dù là biết nhau từ trước, nhưng hoàn cảnh và cách sống lại không hợp nhau mấy. Nhưng rồi, khi nói chuyện với nó được đôi ba câu, tôi đã thấy nó thay đổi nhiều so với những năm học cấp 2. Và chẳng biết từ lúc nào, tôi và nó trở thành một đôi bạn thân nổi bật trong lớp, lúc nào cũng đi kè kè bên nhau.
Nhà nó cách nhà tôi chưa đến 20 mét, nhưng có lẽ vì hồi ấy tôi không để ý đến nó, nên tôi cứ nghĩ nhà nó ở một nơi xa lắm. Từ lúc biết rồi, sáng nào tôi cũng đi học chung với nó, trưa nào hai đứa cũng thay phiên chở nhau về. Rồi càng ngày, tôi càng quý nó hơn, và tôi biết rằng nó cũng quí tôi như vậy
***
***
Nó là đứa bạn thường xuyên nghe tiếng khóc của tôi trong điện thoại, và nó chẳng nói gì nhiều hơn ngoài câu "Buồn thì cứ khóc, khóc thật lớn lên nếu điều đó làm mày nhẹ nhõm, tao đang nghe mày khóc đây..". Nó đã lau nước mắt cho tôi bằng sự quan tâm chân thành của nó.
Nó là đứa bạn duy nhất xuống phòng y tế cùng tôi. Và khi cô y tế bảo trường hết thuốc, nó đã xin chú bảo vệ để chạy ù sang tiệm thuốc gần trường quyết mua cho tôi bằng được. Trống đánh vào tiết, nó mới về đến, đưa cho tôi bịch thuốc, bảo tôi uống rồi nằm ngủ ngay, sau đó nó lại chạy hối hả lên lớp học tiếp. Lúc đó, tôi thật sự cảm động, tôi không nghĩ cô tiểu thư kiêu kỳ lúc trước mà tôi biết lại thay đổi nhanh đến vậy.
Học hết năm 12, ra trường, nhà nó chuyển về một nơi khác xa hơn, hai đứa học 2 ngôi trường đại học khác nhau. Thời gian chúng tôi khắng khít bên nhau không còn nữa.
***
Tôi quen được những người bạn mới trong giảng đường, và thời gian tôi dành cho những người bạn đó cũng như việc học trong trường cũng nhiều hơn. Thế nhưng, bất cứ thời gian rảnh nào, hai đứa tôi cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi lại đi la cà ăn hàng hay vi vu khắp các đường phố Sài Gòn như lúc xưa..
Một tuần, tôi chỉ có thể đi với nó không quá 3 ngày, mỗi ngày chúng tôi đi được chưa đến 3 tiếng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi cảm thấy những lúc đi với nó là những lúc tôi hạnh phúc nhất, vô tư và hết mình nhất
là đứa bạn thường xuyên nghe tiếng khóc của tôi trong điện thoại, và nó chẳng nói gì nhiều hơn ngoài câu "Buồn thì cứ khóc, khóc thật lớn lên nếu điều đó làm mày nhẹ nhõm, tao đang nghe mày khóc đây..". Nó đã lau nước mắt cho tôi bằng sự quan tâm chân thành của nó.
Nó là đứa bạn duy nhất xuống phòng y tế cùng tôi. Và khi cô y tế bảo trường hết thuốc, nó đã xin chú bảo vệ để chạy ù sang tiệm thuốc gần trường quyết mua cho tôi bằng được. Trống đánh vào tiết, nó mới về đến, đưa cho tôi bịch thuốc, bảo tôi uống rồi nằm ngủ ngay, sau đó nó lại chạy hối hả lên lớp học tiếp. Lúc đó, tôi thật sự cảm động, tôi không nghĩ cô tiểu thư kiêu kỳ lúc trước mà tôi biết lại thay đổi nhanh đến vậy.
Học hết năm 12, ra trường, nhà nó chuyển về một nơi khác xa hơn, hai đứa học 2 ngôi trường đại học khác nhau. Thời gian chúng tôi khắng khít bên nhau không còn nữa.
***
Tôi quen được những người bạn mới trong giảng đường, và thời gian tôi dành cho những người bạn đó cũng như việc học trong trường cũng nhiều hơn. Thế nhưng, bất cứ thời gian rảnh nào, hai đứa tôi cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi lại đi la cà ăn hàng hay vi vu khắp các đường phố Sài Gòn như lúc xưa
Một tuẩn tôi chỉ có thể đi với nó không quá 3 ngày, mỗi ngày chúng tôi đi được chưa đến 3 tiếng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi cảm thấy những lúc đi với nó là những lúc tôi hạnh phúc nhất, vô tư và hết mình nhất.
Chúng tôi đã chơi với nhau từ bé, và tôi cùng nó sẽ duy trì tình bạn này lâu hơn thế nữa. Cuộc sống về sau sẽ ngày càng bận rộn hơn, thời gian dành cho nhau cũng không còn nhiều. Nhưng tôi biết một điều rằng, bạn bè cũng như những vì sao trên trời, mặc dù có lúc tôi không thấy họ, nhưng tôi biết là họ luôn ở đó, và tôi biết dù cuộc sống có thay đổi đến đâu, nó vẫn mãi là bạn tôi. Một đứa bạn tôi đã từng rất ghét, để rồi biết rằng nó thật đáng quý, và tôi sẽ trân trọng tình bạn đó.
Hiện tại, tôi biết nó không thể dành thời gian cho tôi nhiều như trước, nó không thể tặng cho tôi thời gian. Nhưng nó đã làm cho khoảng thời gian hai đứa tôi có được cùng nhau là thật sự ý nghĩa. Từ nó, tôi hiểu được thế nào là giá trị của tình bạn một tuần
.

0 nhận xét: