Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2008

hinh` cua~ zai zai ne` !!! ^^





























Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2008

Bảo Thy hát với Pussycat Dolls

Bạo hành trẻ em

Đi tìm sự ấm áp

Đó là một buổi sáng lạnh buốt ở vùng Denver. Thời tiết ở vùng này không thể dự đoán được. Chỉ mới ngày hôm qua, trời còn nắng ấm, hôm nay đã có bão tuyết ngập đường.
Một ngày như thế này nên là một ngày nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng đó lại không phải là ngày của tôi. Hôm đó, tôi có một buổi nói chuyện ở Trung tâm Hội nghị Denver với khoảng 200 sinh viên.
Và khi tìm đến chiếc micro không dây, tôi lại phát hiện ra nó đã hết pin. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành mặc áo dựng cao cổ, quàng khăn và cắm cúi đi ra khỏi nhà.
Ngay góc dãy phố thứ hai, tôi thấy một biển hiệu nhỏ cho biết rằng có một cửa hàng tạp hoá ngay gần đó.
Trong cửa hàng cũng chỉ có hai người. Cô bán hàng là người da màu, đứng sau quầy thu tiền, có chiếc thẻ gắn ở ngực áo, đề tên Roberta. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá thì trông cô gái cũng rất đơn giản.
Người thứ hai là một ông cụ, dường như vào đây để tránh rét. Ông cụ loanh quanh giữa những giá hàng, có vẻ không vội vã gì.
Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến một ông cụ rảnh rỗi. Tôi cần mấy cục pin, và có gần 200 sinh viên đang chờ tôi ở Trung tâm Hội nghị. Chúng tôi có nhiều việc phải làm và có mục đích.

Ngay khi tôi định ra quầy tính tiền thì ông cụ đã ra đó trước tôi. Roberta mỉm cười. Ông cụ thì không nói lời nào. Roberta cầm từng món hàng mà ông cụ đã chọn để bấm mã số vào máy. Tôi tò mò nhìn theo. Hoá ra ông cụ đi giữa một buổi sáng lạnh lẽo đến tận đây chỉ để mua một cái bánh ngọt và một quả chuối! Thật là kỳ cục!
Roberta đã tính ra tổng số tiền, còn ông cụ thì chậm chạp cho tay vào túi chiếc áo khoác cũ. “Nhanh lên nào” - Tôi nghĩ - “Ông có thể rảnh rỗi cả ngày, nhưng tôi thì còn rất nhiều việc phải làm!”.
Ông cụ rút ra một tờ tiền nhàu nát và vài đồng xu, đặt lên quầy tính tiền. Roberta cười tươi, thu chỗ tiền lại như thể cô vừa nhận được một kho báu.
Khi Roberta cho chiếc bánh và quả chuối vào túi nylon, một điều đáng nhớ đã xảy ra. Ông cụ vẫn không nói lời nào, chỉ chìa bàn tay về phía trước. Bàn tay già nua, gầy guộc và run rẩy.
Roberta nhẹ nhàng lồng quai của chiếc túi nylon vào cổ tay ông cụ. Và cô cười tươi hơn.
Không chỉ thế, cô bất chợt nắm lấy cả hai bàn tay ông cụ, nhanh chóng lấy chiếc khăn cô đang đặt trên lò sưởi để quấn vào tay ông cho ấm

Ngay khi tôi định ra quầy tính tiền thì ông cụ đã ra đó trước tôi. Roberta mỉm cười. Ông cụ thì không nói lời nào. Roberta cầm từng món hàng mà ông cụ đã chọn để bấm mã số vào máy. Tôi tò mò nhìn theo. Hoá ra ông cụ đi giữa một buổi sáng lạnh lẽo đến tận đây chỉ để mua một cái bánh ngọt và một quả chuối! Thật là kỳ cục!
Roberta đã tính ra tổng số tiền, còn ông cụ thì chậm chạp cho tay vào túi chiếc áo khoác cũ. “Nhanh lên nào” - Tôi nghĩ - “Ông có thể rảnh rỗi cả ngày, nhưng tôi thì còn rất nhiều việc phải làm!”.
Ông cụ rút ra một tờ tiền nhàu nát và vài đồng xu, đặt lên quầy tính tiền. Roberta cười tươi, thu chỗ tiền lại như thể cô vừa nhận được một kho báu.
Khi Roberta cho chiếc bánh và quả chuối vào túi nylon, một điều đáng nhớ đã xảy ra. Ông cụ vẫn không nói lời nào, chỉ chìa bàn tay về phía trước. Bàn tay già nua, gầy guộc và run rẩy.
Roberta nhẹ nhàng lồng quai của chiếc túi nylon vào cổ tay ông cụ. Và cô cười tươi hơn.
Không chỉ thế, cô bất chợt nắm lấy cả hai bàn tay ông cụ, nhanh chóng lấy chiếc khăn cô đang đặt trên lò sưởi để quấn vào tay ông cho ấm

Đi tìm sự ấm áp

Chú chim sẽ

Mùa đông ở Manhattan rất lạnh, nhưng trong quán cafe nhỏ dành cho sinh viên ở phố 51 thì rất ấm. Hồi đó tôi là sinh viên trường nhạc, rất hay đến quán cafe này vì họ cho sinh viên tự lên sân khấu hát thoải mái, còn nếu bạn chơi được nhạc cụ thì thậm chí bạn còn được trả một ít tiền.
Tối hôm ấy tôi cùng một người bạn tới chơi đàn và hát ở quán cafe phố 51. Chúng tôi hát đủ các bài, từ cổ điển tới hiện đại. Tôi để ý thấy một người phụ nữ ngồi trong góc phòng. Cô ấy ngồi một mình, nhưng luôn đung đưa theo nhạc và hát.
Khi chúng tôi hát xong một bài, người phụ nữ đó lại gần sân khấu và hỏi:
- Các cậu có biết những bài hát trẻ con không?
Hẳn người phụ nữ này chưa biết chúng tôi là ai. Tôi là “thần tượng” của bọn trẻ con trong xóm vì chẳng có bài hát nào của chúng là tôi không biết. Tôi nhìn người phụ nữ với vẻ hiểu biết:
- Cô cứ nói tên một bài đi!
- Tôi không biết... - Người phụ nữ có vẻ ngại ngần - Các cậu cứ chọn đi!
- Bài “Con chim sẻ” được không cô?
Người phụ nữ im lặng, mắt nhìn đi chỗ khác, rồi thì thầm: “Bài đó đi!”. Rồi cô ấy bỗng cẩn thận kéo lại vạt áo và bắt đầu hát theo chúng tôi. Đây là một bài hát cổ nên rất nhiều người trong quán thuộc và nhẩm theo.
Khi nốt nhạc cuối cùng ngân lên, tất cả khán giả cùng đứng dậy vỗ tay - tôi có cảm tưởng như mình đang chơi trong một buổi biểu diễn tại hội trường lớn. Tôi tới nắm lấy tay người phụ nữ và nói với cô:
- Cảm ơn cô, tuyệt quá! Cháu sẽ không bao giờ quên buổi tối hôm nay!
- Còn tôi sẽ không bao giờ quên là cậu đã chọn bài “Con chim sẻ” - Người phụ nữ đáp.
- Tại sao thế ạ?

Tại vì... - Người phụ nữ ngập ngừng - Đó là bài hát ưa thích của con gái tôi.
- Thật thế ạ? - Tôi kêu lên ngạc nhiên.
- Đúng vậy - Người phụ nữ nói - Hồi trước con gái tôi cũng hay đến đây chơi và luôn thích nghe bài “Con chim sẻ” nhưng không bao giờ dám yêu cầu. Tháng trước nó mất vì ung thư não. Con bé mới 16 tuổi. Hôm nay tôi thử đến đây xem nơi nó vẫn thường tới là như thế nào.
Người phụ nữ mỉm cười, dù tôi hiểu trái tim cô ấy đang khóc, và siết tay tôi thêm lần nữa:
- Lần sau tôi sẽ lại đến đây nghe cậu hát bài “Con chim sẻ”.
Liệu có phải chỉ là một sự trùng hợp khi chúng tôi ngẫu nhiên tới đây hát vào ngày hôm đó? Trùng hợp khi người phụ nữ tuyệt vời ngẫu nhiên đến quán cafe cũng vào ngày hôm đó? Trùng hợp khi trong số rất nhiều bài hát trẻ con, tôi ngẫu nhiên chọn đúng bài hát ưa thích của con gái cô ấy, một cô bé mới mất vào tháng trước?
Cuộc sống có những cách sắp xếp riêng hoàn hảo, mà nhiều khi chúng ta không bao giờ hiểu được. Và có thể những điều kỳ diệu đã chạm tới cả quán cafe nhỏ ở phố 51 vào tối hôm đó...

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008







Thứ Tư, 23 tháng 1, 2008

Điều bạn dành cho tuj !!!


Bạn đã nghe câu "Ghét của nào trời trao của đó chưa?" Lúc trước tôi không hiểu rõ lắm về câu nói này.

Cho đến khi cuộc sống trao tặng tôi một người bạn, mà tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào ưa nổi nó.
Từ lúc học cấp 2, nó là một cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều và che chở hết mình. Tôi là một con nhóc luôn phải tự lập mọi chuyện, tôi tự đi học, tự nấu cơm, tự dọn dẹp, thường xuyên ở nhà một mình.
Tôi không thích nó vì nó quá điệu đàng và hay làm dáng, nó cũng không ưa tôi vì tôi là con gái mà lại lóc chóc như con trai, không gọn gàng và ăn mặc thì luộm thuộm. Suốt mấy năm học cấp 2, tuy cùng lớp, cùng chơi chung một nhóm nhưng tôi và nó nói chuyện với nhau chưa đến mười câu.
***
Lên cấp 3, bạn bè nói gia đình nó bị phá sản, từ một cô tiểu thư nhà giàu luôn dư dả tiền bạc, nó bị rơi xuống cuộc sống bình dân như chúng tôi. Rồi nó bắt đầu học cách quý trọng đồng tiền, học cách ăn nói thật tự nhiên, cách sống biết nghĩ đến người khác hơn. Cũng từ đó, khoảng cách giữa tôi và nó cũng gần hơn xưa.
***

Học hết năm lớp 10, tôi và nó bị bạn bè trong nhóm hối thúc chuyển trường về học chung. Thật trùng hợp, sau khi chuyển trường, hai đứa tôi được xếp vào cùng một lớp. Và vì là "lính mới", chưa quen biết ai, nên tôi và nó chỉ biết ngồi kế nhau, nói chuyện với nhau nghe.
Lúc đầu, tôi nghĩ không biết nói chuyện gì khi ngồi kế một đứa bạn, dù là biết nhau từ trước, nhưng hoàn cảnh và cách sống lại không hợp nhau mấy. Nhưng rồi, khi nói chuyện với nó được đôi ba câu, tôi đã thấy nó thay đổi nhiều so với những năm học cấp 2. Và chẳng biết từ lúc nào, tôi và nó trở thành một đôi bạn thân nổi bật trong lớp, lúc nào cũng đi kè kè bên nhau.
Nhà nó cách nhà tôi chưa đến 20 mét, nhưng có lẽ vì hồi ấy tôi không để ý đến nó, nên tôi cứ nghĩ nhà nó ở một nơi xa lắm. Từ lúc biết rồi, sáng nào tôi cũng đi học chung với nó, trưa nào hai đứa cũng thay phiên chở nhau về. Rồi càng ngày, tôi càng quý nó hơn, và tôi biết rằng nó cũng quí tôi như vậy
***
***
Nó là đứa bạn thường xuyên nghe tiếng khóc của tôi trong điện thoại, và nó chẳng nói gì nhiều hơn ngoài câu "Buồn thì cứ khóc, khóc thật lớn lên nếu điều đó làm mày nhẹ nhõm, tao đang nghe mày khóc đây..". Nó đã lau nước mắt cho tôi bằng sự quan tâm chân thành của nó.
Nó là đứa bạn duy nhất xuống phòng y tế cùng tôi. Và khi cô y tế bảo trường hết thuốc, nó đã xin chú bảo vệ để chạy ù sang tiệm thuốc gần trường quyết mua cho tôi bằng được. Trống đánh vào tiết, nó mới về đến, đưa cho tôi bịch thuốc, bảo tôi uống rồi nằm ngủ ngay, sau đó nó lại chạy hối hả lên lớp học tiếp. Lúc đó, tôi thật sự cảm động, tôi không nghĩ cô tiểu thư kiêu kỳ lúc trước mà tôi biết lại thay đổi nhanh đến vậy.
Học hết năm 12, ra trường, nhà nó chuyển về một nơi khác xa hơn, hai đứa học 2 ngôi trường đại học khác nhau. Thời gian chúng tôi khắng khít bên nhau không còn nữa.
***
Tôi quen được những người bạn mới trong giảng đường, và thời gian tôi dành cho những người bạn đó cũng như việc học trong trường cũng nhiều hơn. Thế nhưng, bất cứ thời gian rảnh nào, hai đứa tôi cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi lại đi la cà ăn hàng hay vi vu khắp các đường phố Sài Gòn như lúc xưa..
Một tuần, tôi chỉ có thể đi với nó không quá 3 ngày, mỗi ngày chúng tôi đi được chưa đến 3 tiếng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi cảm thấy những lúc đi với nó là những lúc tôi hạnh phúc nhất, vô tư và hết mình nhất
là đứa bạn thường xuyên nghe tiếng khóc của tôi trong điện thoại, và nó chẳng nói gì nhiều hơn ngoài câu "Buồn thì cứ khóc, khóc thật lớn lên nếu điều đó làm mày nhẹ nhõm, tao đang nghe mày khóc đây..". Nó đã lau nước mắt cho tôi bằng sự quan tâm chân thành của nó.
Nó là đứa bạn duy nhất xuống phòng y tế cùng tôi. Và khi cô y tế bảo trường hết thuốc, nó đã xin chú bảo vệ để chạy ù sang tiệm thuốc gần trường quyết mua cho tôi bằng được. Trống đánh vào tiết, nó mới về đến, đưa cho tôi bịch thuốc, bảo tôi uống rồi nằm ngủ ngay, sau đó nó lại chạy hối hả lên lớp học tiếp. Lúc đó, tôi thật sự cảm động, tôi không nghĩ cô tiểu thư kiêu kỳ lúc trước mà tôi biết lại thay đổi nhanh đến vậy.
Học hết năm 12, ra trường, nhà nó chuyển về một nơi khác xa hơn, hai đứa học 2 ngôi trường đại học khác nhau. Thời gian chúng tôi khắng khít bên nhau không còn nữa.
***
Tôi quen được những người bạn mới trong giảng đường, và thời gian tôi dành cho những người bạn đó cũng như việc học trong trường cũng nhiều hơn. Thế nhưng, bất cứ thời gian rảnh nào, hai đứa tôi cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó, rồi lại đi la cà ăn hàng hay vi vu khắp các đường phố Sài Gòn như lúc xưa
Một tuẩn tôi chỉ có thể đi với nó không quá 3 ngày, mỗi ngày chúng tôi đi được chưa đến 3 tiếng. Nhưng thời gian trôi qua, tôi cảm thấy những lúc đi với nó là những lúc tôi hạnh phúc nhất, vô tư và hết mình nhất.
Chúng tôi đã chơi với nhau từ bé, và tôi cùng nó sẽ duy trì tình bạn này lâu hơn thế nữa. Cuộc sống về sau sẽ ngày càng bận rộn hơn, thời gian dành cho nhau cũng không còn nhiều. Nhưng tôi biết một điều rằng, bạn bè cũng như những vì sao trên trời, mặc dù có lúc tôi không thấy họ, nhưng tôi biết là họ luôn ở đó, và tôi biết dù cuộc sống có thay đổi đến đâu, nó vẫn mãi là bạn tôi. Một đứa bạn tôi đã từng rất ghét, để rồi biết rằng nó thật đáng quý, và tôi sẽ trân trọng tình bạn đó.
Hiện tại, tôi biết nó không thể dành thời gian cho tôi nhiều như trước, nó không thể tặng cho tôi thời gian. Nhưng nó đã làm cho khoảng thời gian hai đứa tôi có được cùng nhau là thật sự ý nghĩa. Từ nó, tôi hiểu được thế nào là giá trị của tình bạn một tuần
.

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2008

Dễ thương hok nè ^_^ ( =,= )




Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2008

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2008

Không aj thành công một mình

Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.
Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ làm thợ mỏ, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm thợ mỏ.
Đồng xu được tung lên, Albrecht Durer thắng cuộc và được đi học. Albert thua, và đi tới vùng mỏ đầy nguy hiểm, và trong suốt 4 năm, làm lụng để nuôi người anh em của mình ăn học.
Gần như ngay lập tức, những tác phẩm của Albrecht được rất nhiều người nhắc đến, bởi chúng thậm chí còn đẹp hơn cả tác phẩm của các bậc thầy trong trường. Và cho đến khi tốt nghiệp thì Albrecht đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.
Khi anh trở về, trong bữa ăn sum họp, Albrecht đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và Albrecht nói:
- Anh Albert, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.
Albert mỉm cười, rồi bật khóc:
- Không, anh không thể tới Nuremberg được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc trong hầm mỏ, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi...
Hơn 450 năm đã qua. Cho tới bây giờ, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng... của Albrecht Durer đã được treo ở những Viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Nhưng có một điều kỳ lạ: có thể bạn, cũng như nhiều người, đều chỉ quen thuộc với một tác phẩm của Albrecht Durer. Đó là một ngày, để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời. Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là "Đôi tay", nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là "Đôi tay cầu nguyện".

Nếu có lúc nào bạn nhìn vào bức tranh cảm động đó, hãy nhìn lại lần thứ hai. Nó sẽ nói với bạn rằng, không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ!

Mình xin lỗi

Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm. Và tôi gọi điện cho cậu ấy.
- Cậu đến đón mình được chứ ?
- Được, đợi mình 5 phút!
- Nhanh lên đấy nhé?
3h chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên.
5 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ta đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ.
10 phút trôi qua, vẫn không thấy cậu ấy đến... chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn?
15 phút... Cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Sao cậu đến muộn thế ?
Cậu ta không có vẻ gì là ái ngại:
- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà.
- Cái gì? TV? - Tôi hét lên, đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa
- Sao cậu không ăn, rồi ngủ, rồi tắm đi rồi hãy đến?
- Mình xin lỗi..:
Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen biết nhau.
Cậu ấy học giỏi, dễ thương và rất tự tin, hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào.
Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa, ngồi lên xe, không nói gì suốt quãng đường về nhà.
Cậu ấy luôn như thế, không giải thích, không an ủi, không cãi cọ.

Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều không thể “cho qua” được chỉ với một lời xin lỗi.
Và tôi không bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi. Vì thế, tôi có cảm giác rằng “xin lỗi” là một từ cậu ấy dùng chỉ để tôi im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa. Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hẹn, không bao giờ sửa được!
Tôi khóc oà lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:
- Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa! Nếu cậu không thể sửa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi...
Cậu ấy nắm tay tôi rất chặt, và nói lời xin lỗi thứ 60.
Ngay cả lúc đó, cậu ấy vẫn không có một lời giải thích.
Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó.
...
- Cậu đang gặp chuyện gì phải không?
- Làm gì có chuyện!
- Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường?
- Làm gì có chuyện đó!
Lúc nào cậu cũng chỉ như thế! Không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy?
Mình xin lỗi...
- Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa!
Tôi hét lên và dập máy.
Cậu ấy không gọi lại.
Hoá ra là cậu ấy không hề quan tâm đến tôi! Thế mà tôi cứ trông chờ...
...Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi...
Từ ngày hôm đó, tôi không gọi điện, cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa.
Đôi khi điện thoại nhà tôi reo, nhưng tôi nhấc ống nghe thì bên kia không ai nói gì cả. Tôi đoán là cậu ta gọi, nhưng mặc kệ, tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ?
Một tháng trôi qua, tôi không thể chịu thêm được tình trạng không biết-gì-cả này! Tôi đến trường cậu ấy.
Tôi ngó vào cửa sổ lớp, nhưng không thấy cậu ấy đâu.
- Xin lỗi... hôm nay Timmy không đi học à? - Tôi hỏi một cô bạn.
- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà! - Cô bạn nhún vai.
- Thôi học? - Tôi tròn mắt - Tại sao? Từ khi nào vậy?
- Hơn một tháng rồi, mà bạn là bạn của Timmy à?

- Ah... cảm ơn...
Hơn một tháng... đã không đi học hơn một tháng... Tại sao lại như thế ? Tôi lao ngay về nhà.
Tôi gọi vào máy di động của cậu ấy. “Thuê bao hiện không liên lạc được”.
Tôi gọi đến nhà, nhưng không ai trả lời.
Sao lại như thế được? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyển đi mà tôi không hề biết gì?
Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất, không để lại một dấu vết nào.
Tôi không tìm thấy cậu ấy... và khi tôi bắt đầu cuống lên, thì một người bạn gọi điện. Đó là một người bạn của em họ cậu ấy, học cùng lớp với tôi
- Cậu thế nào? Đã biết tin Timmy vào viện chưa?
- Vào viện? Chuyện gì vậy? .,
- Trong bệnh viện mà cậu nằm lần trước ấy... phòng số...
Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện.
Cậu ấy nằm trên giường, không nói gì, không cử động.
- Chuyện gì vậy? Sao không gọi điện cho mình? - Tối vừa ngồi xuống cạnh giường, vừa khóc oà lên, còn cậu ấy vẫn không trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi - Sao cậu không nói gì hết?
Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt, và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói:
- Mình... xin lỗi...
Và cậu ấy nhắm mắt lại.
- Này, đừng như thế... cậu xin lỗi cái gì chứ ? - Tôi khóc lạc cả giọng -
Đừng có xin lỗi... Mở mắt ra đi... .
Tôi cứ nắm chặt lấy tay áo cậu ấy mà kéo, và không thể ngừng khóc.
- Tại sao phải xin lỗi? Tại sao cậu không giải thích lời nào? Mình không đời nào tha thứ cho cậu-.. Đừng có xin lỗi... Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu...
Đó là lời xin lỗi thứ 100.
Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng, kéo tôi ra ngoài-
Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi... cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bệnh ung thư máu...
Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ... và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi...
Khoảng một tháng sau, mẹ cậu ấy đến nhà, đưa cho tôi một chiếc hộp mà cậu ấy gửi lại... trong đó là 100 mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
“Lần đầu tiên, mình không cố ý đến muộn đâu, nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu. Cậu tha thứ cho mình nhé?
‘Lần thứ hai, mình...”
“Lần thứ ba, mình...”
“Lần thứ 100” - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện - “Mình xin lỗi... mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này, nhưng có thể đến một lúc nào đó khác... I love you, Timmy”.
Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện. Trông cậu ấy rất gầy, nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không ở bên cạnh.
Timmy, mình xin lỗi...

Để tình yêu tồn tại

Tôi có một cô bạn mới bắt đầu yêu. Cô ấy nói cô ấy thấy bầu trời xanh hơn. Cô ấy nghe nhạc nhiều hơn, và chính cô ấy cũng hát líu lo cả ngày. Cô ấy chăm tập thể dục hơn, giảm được 2kg. Và tôi nghĩ cô ấy có thể sắp thành người mẫu.
Luôn nghe cô bạn kể về tình yêu mới, tôi nhìn lại tình yêu của mình. Tôi và Scott đã yêu nhau được mấy năm, và tôi tăng 3kg. Đi ăn, chúng tôi lần lượt trả tiền. Tôi không ăn kiêng, cũng không tập thể dục...
Khi cô bạn hỏi: “Điều gì giúp tình yêu tồn tại?”, tôi đã nghĩ tới những cảm hứng tương đồng, sự cảm thông, sức hấp dẫn về ngoại hình... Nhưng vẫn còn nhiều hơn thế nữa.
Chẳng hạn như tôi hiểu tại sao có những lúc Scott cần chơi bóng đá với mấy cậu bạn trai vào tối thứ bảy và không đến đón tôi. Scott cũng hiểu tại sao thỉnh thoảng tôi vù đi chơi tít mít với mấy cô bạn gái, mà chẳng có gì quan trọng, chỉ để nói chuyện phiếm.
Chẳng hạn như tháng trước, Scott mua một đĩa nhạc ballad để nghe, mặc dù anh ấy chỉ thích nhạc không lời, và thích xem phim hơn là nghe nhạc. Nhưng Scott đã chạm tới trái tim tôi, khi nói rằng anh ấy muốn hiểu những thứ tôi thích, và nói chuyện được với tôi về những bài hát tôi thường nghe.
Chẳng hạn như tôi thích đi khiêu vũ, và mỗi lần như vậy, là một lần tôi cùng đám bạn làm sàn nhảy muốn sập! Nhưng Scott, dù ghét những gì ầm ĩ, vẫn không hề phản đối. Còn khi Scott thú nhận rằng đã đánh mất cuốn sách mà tôi ưa thích, tôi nói: “Không sao đâu mà, chỉ là một cuốn sách thôi, có thể mua lại được”.

Chẳng hạn như tuần trước, chẳng hề hò hẹn, Scott chờ tôi trước cổng. Khi thấy tôi, lập tức anh ấy oà khóc, như một đứa trẻ. Anh ấy nói rằng anh ấy vừa gặp một vụ tai nạn trên đường. Anh ấy đã đưa bà cụ khoảng 60 tuổi vào bệnh viện. Nhưng làm thế nào anh ấy có thể báo cho gia đình bà cụ rằng bà có thể sẽ không tỉnh dậy nữa? Tôi cũng khóc. Vì câu chuyện buồn. Và vì Scott của tôi đã xúc động trước số phận của cả những người xa lạ.
Và cả sự biết rõ và chấp nhận. Tôi biết Scott sẽ luôn đến muộn trong mọi cuộc hẹn với tôi; tôi biết Scott luôn ném quần áo bừa bãi mỗi khi về nhà, và đến sáng hôm sau lại vơ vội một cái gì đó để mặc, nhiều khi đó là thứ cần đem giặt. Còn Scott biết rằng tôi luôn đi ngủ muộn; rằng tôi luôn quên tất cả mọi thứ anh ấy cần tôi nhớ giúp; rằng tôi rất tham ăn.
Trong tình yêu của chúng tôi, bầu trời không xanh hơn, nó vẫn có màu như bình thường, có ngày màu xanh và có ngày màu xám, vì kể cả thiên đường cũng có những ngày mưa. Chúng tôi cũng không nghe nhạc nhiều hơn, trừ khi quá stress. Chúng tôi cũng không giảm cân. Không có gì khác cả.
Và có lẽ “là chính mình” để tương thích với nhau chính là điều giữ cho tình yêu tồn tại.

Đi tìm sự ấm áp

Đó là một buổi sáng lạnh buốt ở vùng Denver. Thời tiết ở vùng này không thể dự đoán được. Chỉ mới ngày hôm qua, trời còn nắng ấm, hôm nay đã có bão tuyết ngập đường.
Một ngày như thế này nên là một ngày nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng đó lại không phải là ngày của tôi. Hôm đó, tôi có một buổi nói chuyện ở Trung tâm Hội nghị Denver với khoảng 200 sinh viên.
Và khi tìm đến chiếc micro không dây, tôi lại phát hiện ra nó đã hết pin. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành mặc áo dựng cao cổ, quàng khăn và cắm cúi đi ra khỏi nhà.
Ngay góc dãy phố thứ hai, tôi thấy một biển hiệu nhỏ cho biết rằng có một cửa hàng tạp hoá ngay gần đó.
Trong cửa hàng cũng chỉ có hai người. Cô bán hàng là người da màu, đứng sau quầy thu tiền, có chiếc thẻ gắn ở ngực áo, đề tên Roberta. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài mà đánh giá thì trông cô gái cũng rất đơn giản.
Người thứ hai là một ông cụ, dường như vào đây để tránh rét. Ông cụ loanh quanh giữa những giá hàng, có vẻ không vội vã gì.
Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến một ông cụ rảnh rỗi. Tôi cần mấy cục pin, và có gần 200 sinh viên đang chờ tôi ở Trung tâm Hội nghị. Chúng tôi có nhiều việc phải làm và có mục đích.
Ngay khi tôi định ra quầy tính tiền thì ông cụ đã ra đó trước tôi. Roberta mỉm cười. Ông cụ thì không nói lời nào. Roberta cầm từng món hàng mà ông cụ đã chọn để bấm mã số vào máy. Tôi tò mò nhìn theo. Hoá ra ông cụ đi giữa một buổi sáng lạnh lẽo đến tận đây chỉ để mua một cái bánh ngọt và một quả chuối! Thật là kỳ cục!
Roberta đã tính ra tổng số tiền, còn ông cụ thì chậm chạp cho tay vào túi chiếc áo khoác cũ. “Nhanh lên nào” - Tôi nghĩ - “Ông có thể rảnh rỗi cả ngày, nhưng tôi thì còn rất nhiều việc phải làm!”.
Ông cụ rút ra một tờ tiền nhàu nát và vài đồng xu, đặt lên quầy tính tiền. Roberta cười tươi, thu chỗ tiền lại như thể cô vừa nhận được một kho báu
.
Khi Roberta cho chiếc bánh và quả chuối vào túi nylon, một điều đáng nhớ đã xảy ra. Ông cụ vẫn không nói lời nào, chỉ chìa bàn tay về phía trước. Bàn tay già nua, gầy guộc và run rẩy.
Roberta nhẹ nhàng lồng quai của chiếc túi nylon vào cổ tay ông cụ. Và cô cười tươi hơn.
Không chỉ thế, cô bất chợt nắm lấy cả hai bàn tay ông cụ, nhanh chóng lấy chiếc khăn cô đang đặt trên lò sưởi để quấn vào tay ông cho ấm.
Sau đó, Roberta quàng chiếc khăn lên cổ cho ông cụ, và cài thêm một khuy áo cho ông. Ông vẫn không nói lời nào, nhưng tôi tin rằng trong đôi mắt già nua đang có những tia sáng ấm áp. Có thể ông đang ghi nhớ lại khoảnh khắc này, ít nhất là đến ngày mai, khi ông quay lại đây mua hàng.
Quàng xong khăn cho ông cụ, Roberta nhìn ông và trách:
- Nào, cháu đã nhắc ông bao nhiêu lần là phải mặc thật ấm khi ra đường? Cháu dặn ông phải cẩn thận cơ mà?! - Cô dừng một chút như để nhấn mạnh - Cháu muốn ngày mai vẫn nhìn thấy ông đến đây khoẻ mạnh!
Ông cụ cầm chiếc túi và lại chậm chạp đi ra cửa.
Lúc đó, tôi nhận ra rằng ông cụ đến đây không phải để tìm một chiếc bánh ngọt và một quả chuối. Ông đến để tìm sự ấm áp. Trong trái tim.

Tôi hỏi Roberta:
- Đó là họ hàng hay hàng xóm của cô phải không, Roberta?
Roberta có vẻ phật ý khi tôi cho rằng cô chỉ đối xử như vậy với hàng xóm hoặc họ hàng. Đối với Roberta, rõ ràng, tất cả mọi người đều đặc biệt.



Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008